Cục Nợ Hóa Cục Cưng là câu chuyện về một gia đình “kì lạ” lấy bối cảnh vào năm 1993 ở Incheon. Du-seok và Jong-bae là hai gã chuyên đòi nợ thuê có máu mặt. Để uy hiếp một con nợ, cả hai đã giữ Seung-yi - một bé gái 9 tuổi làm vật thế chấp cho số nợ của mẹ cô bé. Tuy nhiên, mẹ của Seung-yi lại bị trục xuất, và hai ông chú đành nhận trách nhiệm trông chừng Seung-yi đến khi cô bé được một gia đình giàu có và tử tế nhận nuôi. Khi phát hiện ra Seung-yi nhỏ bé bị bán đi làm công cho một bà chủ vô trách nhiệm, Du-seok và Jong-bae đã tìm đến để chuộc lại cô. Mặc dù Seung-yi vốn là "cục nợ" Du-seok và Jong-bae không hề mong muốn, cô bé dần trở thành cục cưng yêu quý và cả 3 sống bên nhau như một gia đình.
Review phim Cục Nợ Hóa Cục Cưng - Tình cha con vượt qua huyết thống!
Từ trailer, ta có thể thấy bối cảnh của bộ phim diễn ra vào những năm 90 của thế kỷ trước. Đánh vào sự kiện nhức nhối của dân nhập cư bất hợp pháp cũng như vấn đề vay nặng lãi và sử dụng lao động dưới tuổi vị thành niên của Hàn Quốc vào thời điểm đó. Phim dần dần dắt chúng ta vào một câu chuyện ngẫu nhiên, cảm tưởng như đây không phải là sắp đặt, mà đây là số phận của các nhân vật trong phim.
Nội dung phim
“Cục Nợ Hoá Cục Cưng” kể câu chuyện về hai người đàn ông là Doo Seok và Jong Bae,cả hai đều là cựu binh đã giải ngũ, nghề nghiệp sau khi giải ngũ là “thu họ”. Một ngày nọ cả hai gặp một con nợ (Myung Ja) không có khả năng trả số tiền đã vay. Cả 2 quyết định bắt con gái (Seung Yi) của con nợ con làm tin, khi nào Myung Ja đem số tiền $750 đến, họ sẽ trả lại con gái cho cô. Trớ trêu, khi Myung Ja không thể kiếm được số tiền đó, hai cựu binh buộc phải nhận và nuôi nấng đứa trẻ, cũng từ đó dẫn đến nhiều câu chuyện oái oăm xảy ra với hai người đàn ông trung niên và cô bé.
Myung Ja cùng con gái (Seung Yi) đang bị Doo Seok (Sung Dong Il) đòi nợ.
Phải nói bộ phim sở hữu một kịch bản không hề mới, cũng không sáng tạo. Nó là một mô - típ phổ biến trong các drama xứ Hàn. Cái hay của phim có lẽ là sự sắp đặt câu chuyện theo cách song song: Quá khứ - Hiện tại.
Gia đình “cục nợ” bất đắc dĩ.
Vẫn như những bộ phim Hàn cổ điển khác, yếu tố cảm động được đẩy lên cao cùng những giây phút tưởng chừng lấy đi rất nhiều nước mắt nhưng chính sự sắp đặt tuyến truyện song song đã làm phim mất đi màu tươi sáng mà trailer hay poster truyền tải.
Seung Yi (Ha Ji Won) lúc lớn.
Với mạch truyện của Doo Seok, tay thấy được sự chuyển biến rõ ràng về tâm lý và hành động của nhân vật này. Từ một gã đòi nợ thuê cục cằn, Doo Seok đã dần dịu dàng hơn, chăm lo cho Seung Yi bé nhỏ ngây thơ hơn. Đó là lúc ta thấy, người đàn ông đòi nợ quá tuổi này cần có một gia đình và chính Seung Yi đã vô tình đã biến nó thành hiện thực. Họa vô đơn chí, từ cục nợ trở thành mục tiêu phấn đấu yêu thương. Doo Seok cũng từ đó được làm cha, làm người đàn ông của gia đình chăm lo cho đứa “con gái” tự dưng mà có. Từ người đi siết nợ, giờ đây phải bán cả tài sản lớn nhất để lo cho nó, đây là quả báo nhưng là quả báo khá dễ thương của Doo Seok.
Nhưng bước sang mạch truyện của Seung Yi khi lớn, ta sẽ cảm thấy có gì đó hơi gượng gạo. Có thể do đây là kịch bản dẫn đến sự không được tốt và có phần còn gượng gạo. Có thể nói mạch truyện này là phần tiếp theo của cha con khi Doo Seok đã già và bị tai biến dẫn đến mất tích và mất luôn trí nhớ. Nhưng sự tìm kiếm của Seung Yi khá là bình thường, không có quá nhiều cảm xúc. Điều này khiến cho chúng ta ấn tượng bao nhiêu ở nửa đầu câu chuyện lại dần hụt hẫng về sau. Phần đầu tình thương yêu nhiều bao nhiêu, khi lớn và người cha nuôi mất tích bị phai nhạt dần chăng?
Doo Seok đã bị mất trí nhớ và Seung Yi lúc lớn.
Nhưng đoạn kết khi Doo Seok thốt lên từ “cục nợ” và cuốn sổ tiết kiệm ông để dành cho Seung Yi dường như đã cứu vớt được phần nào nửa sau của câu chuyện. Cảm động và có thể thấy tình phụ tử lớn đến nhường nào, mặc dù đây không phải là máu mủ thật sự.
Diễn xuất
Sáng giá nhất chắc có lẽ là bé Park So Yi thủ vai Seung Yi lúc nhỏ. Nét dễ thương cùng sự hồn nhiên đúng với lứa tuổi là yếu tố khiến vai diễn này dễ đi vào lòng người xem nhiều nhất. Cùng với đó không thể không nhắc đến Sung Dong Il trong vai người cha bất đắc dĩ. Ánh mắt, cử chỉ cùng sự trải đời trên gương mặt cho ta thấy một người cha gai góc nhưng bỗng chốc yếu mềm trước thiên thần nhỏ Seung Yi. Xuyên suốt phim có lẽ đây là hai gương mặt làm bộ phim trở nên thú vị và nhiều yêu thương hơn.
Sự hồn nhiên của “cục nợ” và ông bố đòi nợ suy tư.
Với Ha Ji Won trong vai Seung Yi lúc lớn. Cô chỉ dừng lại ở tròn vai, không có gì nổi bật cũng không có đất diễn về cảm xúc quá nhiều. Dường như đây không phải bộ phim để Ha Ji Won trở lại mà chỉ là bước đệm cho một bộ phim khác trong tương lai?
Ha Ji Won có màn trình diễn chưa suất xắc để trở lại.
Kim Hee Won đã vốn quá quen mặt khán giả với những vai diễn hài hước, nên không có gì là khi vai Jung Bae là dành cho anh. Tuy nhiên cũng như Ha Ji Won, chàng đòi nợ mập này cũng không có quá nhiều đất để tấu hài nhưng anh vẫn thể hiện tốt sự đối lập và hài hước so với Doo Seok của Sung Dong Il.
Jung Bae là đối lập của Doo Seok trong phim.
Tổng kết
Cục Nợ Hóa Cục Cưng chưa thể làm chiến binh giải cứu phòng vé. Bộ phim không chứa nội dung quá xuất sắc hay mới lạ, cách sắp xếp cốt truyện trong kịch bản còn chưa hiệu quả dẫn đến chưa đủ thuyết phục người xem quay lại phòng vé. Nhưng bộ phim vẫn đủ cho một cuối tuần yêu thương nhẹ nhàng, một cuối tuần để có thể yêu đời hơn, nghĩ về người thân nhiều hơn. Hãy ra rạp để trải nghiệm Cục Nợ Hóa Cục Cưng, tốt nhất là cùng gia đình nhé vì sự dễ thương của bé Park So Yi là không thể chối từ!